Trước tiên tôi muốn giới thiệu một tí về bản thân và cuộc sống của mình. Tôi tên là Nguyễn Lê Minh Đức, hiện đang sinh sống và học tập tại Thành Phố Hồ Chí Minh và theo học tại trường quốc tế BVIS còn được biết là trường quốc tế Anh Việt. Năm nay tôi 14 tuổi, là con trai thứ 2 trong một gia đình có kinh tế ổn định nên cuộc sống khá dễ chịu và thoải mái. Niềm đam mê tôi theo đuổi chính là bóng đá và âm nhạc. Âm nhạc là một điều kì diệu, những khúc nhạc đưa con người chúng ta vào một thế giới tách biệt với cuộc sống xô bồ, bon chen, thả hồn vào những giai điệu trầm bổng và những thanh âm mang đậm dấu ấn cảm xúc. Từ bé tới lớn, tôi chưa một lần trải sự đời , chưa phải lo miếng cơm manh áo, chưa hiểu được định nghĩa cuộc sống là gì. Tôi chỉ biết sống cho bản thân mình khi được bố mẹ chở che, tính cách ích kỉ, mè nheo đòi hỏi mọi người phải chiều lòng mình một cách quá đáng. Nhưng rồi thời gian cũng sẽ trôi qua, ai đó trong số chúng ta rồi cũng sẽ lớn lên và thay đổi hoàn thiện bản thân mình hơn, suy nghĩ sẽ chững chạc hơn. Hết năm lớp 4, tôi chuyển vô Sài Gòn sống để theo học tại BVIS và đó cũng là một mốc thời gian quan trọng trong cuộc đời tôi. Thay đổi môi trường học tập, sinh sống và văn hóa đã mang lại cả những điều tốt và điều bất tiện cho tôi. Khi bạn học ở trường công và mới chuyển tới một trường quốc tế thì điều đầu tiên trong đầu bạn nghĩ là ôi nó thật là hiện đại và chuyên nghiệp, cơ sở vật chất chuyên nghiệp. Nhưng đâu phải nhìn mặt hào nhoáng bên ngoài là có thể đánh giá bên trong giá trị thật sự của nó, đâu nhìn mặt mà bắt hình dong được! Về chất lượng giáo dục của BVIS thì không có gì đáng để chê trách nhưng càng học lâu bạn sẽ cảm thấy những điều không hay ho.Tôi muốn chia sẻ một sự thật rằng tôi từng là nạn nhân của sự bắt nạt, bạo lực học đường. Tôi từng chơi thân với một người nhưng rồi một ngày nó đi theo nhóm bạn khác và quay lại đối xử với bạn mình một cách tồi tệ. Thân nhau lắm thì cũng chỉ cắn nhau đau, càng thân càng dễ đâm nhau, tôi bực bội vì bị nó đánh một cách vô lí do nên, tôi từng có suy nghĩ cầm gậy bóng chày và baton đi xử đẹp nó nhưng thời gian sẽ trôi và tâm trí sẽ ổn. Tôi tĩnh tâm và suy nghĩ về vấn đề đó một cách thấu đáo. Hãy sống cao thượng và đứng trên người khác, đừng nhìn xuống mà đi so với những thể loại thấp kém hơn mình vì đơn giản mình đã đứng trên, đừng lập lại những gì bạn cho là hèn hạ thay vì đó hãy xử lí nó một cách thông minh và tốt đẹp hơn. Tôi biết rằng không có lời xin lỗi nào là muộn cả, tất cả lời xin lỗi chân thành sẽ được mọi người chấp nhận và tha thứ bởi vì các cụ có câu 'đánh kẻ chạy đi, chứ không đánh kẻ chạy lại' chỉ cần mình biết thay đổi và sửa đổi là được. Nên tôi muốn gửi lời xin lỗi đến chị, mẹ và bố bởi vì trong thời gian tôi bị căng thẳng, stress trên trường thì về nhà tôi đã gắt gỏng, nhăn nhó làm mọi người không được vui. TÔi MUỐN CÁC BẠN AI ĐỌC ĐƯỢC BÀI NÀY THÌ HÃY SỐNG MỘT CÁCH VUI VẺ,LẠC QUAN VÌ KHÔNG CÓ CHUYỆN CÓ THỂ THAY ĐỔI CON NGƯỜI BẠN ĐƯỢC!! ĐỪNG VÌ NHỮNG KẺ HÈN HẠ MÀ BỰC TỨC NGƯỜI LUÔN YÊU QUÝ BẠN VÀ LUÔN Ở BÊN BẠN.
Oh my god! I can not believe this is the final week of term 2! Why do time flies so fast? Why can't we work fast like it? To be honest, no one is able to slow down the time because it's imposible, nothing can explain why it is imposible so everyone should use their time effectively. Term 2 was pretty exciting and i payed a lot of hard work to achieve some goals for myself. But i don't really like the english topic of term 2 that we've been learning for 2 months and i think i haven't gained anything. So basically, we had to learn about Romeo and Juliet, a tragedy of a young couples of two families Capulet and Montague. In my opinion, it was such a waste of my time to learn about Romeo and Juliet. However, term 2 was a memorable period of time in my life because i have relised lots of positive thing, i wondered about many things to find a good solution to solve it wisely. I started to write and post stuffs on my blog since last month and i am been trying to consider i...
Nhận xét
Đăng nhận xét